Có người nói: "Cà phê không phải là thú thanh thản như trà, càng không mạnh mẽ và bạo liệt như rượu. Những người thích thưởng thức cà phê một cách nhẹ nhàng cho rằng cà phê là gạch nối giữa niềm vui và nỗi buồn. Với những ai đang muộn phiền, cà phê càng day dứt như một bản nhạc có nhiều dấu lặng. Còn những kẻ môn đồ của giáo phái cà phê thì cho đó là người đàn bà mang bùa ngãi trong mình..."
Đó là một câu trích dẫn vui mà Lapusa hay được nghe mọi người nói mỗi khi nhắc đến cà phê. Ngẫm lại cũng đúng, khi ngồi thưởng thức một tách cà phê, với Lapusa nó thật đơn giản. Có khi đó là ở một góc phố nào đó, hay trên vỉa hè của một góc ngã tư, hay cầu kỳ hơn là ngồi trong những hàng quán được trang trí thật lộng lẫy. Nhưng ở đâu thì cũng vậy, một cái phin, một cái ly, rồi ngồi đợi cà phê nhỏ xuống từng giọt chậm rãi, từ tốn. Có thể trong lúc đó, chúng ta thả mình vào không gian, trò chuyện thân mật cùng những người bạn cho đến khi giọt cuối cùng rơi xuống. Chính vì thế mà cà phê còn được coi là chất xúc tác gắn kết bạn bè lại với nhau.
Uống cà phê cũng "say", nhưng cảm giác không "say" mạnh mẽ và bạo liệt như rượu, chỉ là một chút cảm giác "lân lân" nhẹ nhàng.
Quả thật uống cà phê thì dễ, nhưng thưởng thức được cà phê mới khó. Thưởng thức là phải nhấp một ngụm và cảm nhận được mùi vị đậm đà và thuần khiết của hạt cà phê nguyên bản, là cảm nhận được hương vị của ngày hôm qua. Để cho sự thưởng thức ấy sẽ mang đến cho bạn "chất" tinh tế, "chất" đẹp của cà phê.
"Cà phê tuy mang màu đen sẫm, nhưng trong lòng lại chan chứ bao thi vị của cuộc đời..."